Nghề giáo – Nghề cống hiến thầm lặng

Nghề giáo là nghề gieo ánh sáng, gieo niềm tin, gieo cả những điều mà đôi khi chính người thầy cũng không thể nhìn thấy kết quả ngay. Những người làm giáo dục không chỉ truyền đạt tri thức mà còn âm thầm, kiên nhẫn, dõi theo sản phẩm giáo dục của mình đi qua những chặng đường khúc khuỷu, gập ghềnh trên hành trình chinh phục tri thức và cuộc sống.

Hội đồng Sư phạm Trường Cao đẳng Bách khoa Việt Nam chụp ảnh lưu niệm trong Lễ kỉ niệm 43 năm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 (2025)

Nghề giáo không phô trương, không chờ đền đáp, nhưng vĩ đại. Vĩ đại ở chỗ người thầy không chỉ dạy chữ, mà gieo nhân cách, gieo khát vọng, gieo tình thương. Họ vừa là chuyến đò vừa là bến bờ giữa dòng sông cuộc đời, là ánh sáng âm thầm trong đêm, là chiếc cầu nối cho những tâm hồn non trẻ bước qua bão tố, qua chông gai.

Trong sâu thẳm tâm hồn, người thầy luôn có một sứ mệnh cống hiến thầm lặng. Bởi sản phẩm giáo dục của ngày hôm nay nhưng rất có thể rất nhiều năm sau, sản phẩm ấy mới nhuốn màu tri thức, mới đi đúng con đường, mới tỏa sáng. Chính trong sự lặng lẽ ấy, nghề giáo mới trở thành nghề của phận người, phận đời, không ồn ào nhưng đầy ánh sáng, không cần lời khen nhưng đủ để làm nên những phép màu âm thầm.

Nghề giáo là biết chờ đợi mà không than trách, là biết nhìn từng tâm hồn bỡ ngỡ bước đi, là cảm nhận được từng rung động nhỏ của trái tim non trẻ. Họ sống bằng niềm tin, bằng hy sinh, bằng cả tình yêu thương không tên, gieo vào đời những điều mà chỉ những trái tim biết đợi mới thấy được kết quả. Và khi học trò bước ra đời, họ âm thầm dõi theo, chiêm nghiệm và mỉm cười khi thành quả giáo dục thăng hoa.

Đằng sau trách nhiệm với nghề đó là trách nhiệm với chính cuộc đời của mình, với gia đình, với quê hương, với Tổ quốc. Thẳm sâu trong hành trình giáo dục chứa vạn nẻo nhân sinh ấy hẳn không thiếu những giọt nước mắt đã rơi. Rơi vì hạnh phúc khi sản phầm giáo dục của mình có được thành tựu, biết cúi đầu trước đấng sinh thành, biết đi đúng đường và biết trở về không quên cội rễ. Rơi vì trong sự nghiệp giáo dục giữa thời đại @ dù có nhiều biến đổi cả về bản chất và hiện tượng nhưng những tiếng thầy, tiếng cô vẫn còn nguyên giá trị. Rơi vì cuộc đời mình được gắn với “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý”; được gắn với cái “nghiệp trồng người”mà dù đi qua biến thiên của lịch sử, nghề giao vẫn luôn được các thế hệ tôn vinh như một lẽ sống bất tận./.

                                                                                Bài và ảnh: CĐBKVN

Ngày đăng: 11/25/2025 Lượt xem: 54